Băng qua giữa họ mà đi

Thứ hai Tuần 3 Mùa Chay
24-3-2014

Lời Chúa: Lc 4, 24-30
Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận nơi quê nhà của mình. Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Êlia, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Sarepta miền Siđôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Êlisa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Syria thôi.” Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành - thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
Suy nim:
 
Trong Mùa Chay Giáo Hội cho chúng ta nghe về kết cục khá bất ngờ và đau đớn của Đức Giêsu khi Ngài trở về với hội đường của làng Nazareth thân quen.
 
Nơi đây Ngài gặp lại những người đồng hương. Họ ngỡ ngàng trước những lời Ngài giảng. Họ muốn Ngài làm những điều Ngài đã làm ở Caphácnaum (Lc 4, 23). Nhưng Đức Giêsu đã đáp lại bằng câu tục ngữ:
“Không một ngôn sứ nào được chấp nhận nơi quê nhà của mình” (c. 24).
Tục ngữ Việt nam có câu "Dao không gọi được chuôi!". Ngồi ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy điều này rất đúng. Mình đóng góp, thực hiện nhiều việc ngoài gia đình đều đạt được những thành quả nhất định, nhưng về gia đình sao tôi còn quá nhiều hạn chế, đặc biệt vấn đề kinh tế để ổn định nhà cửa cho con cái.
Cũng vậy, thú thực khi sinh hoạt mục vụ tại giáo xứ, không hiểu sao những góp ý của mình rất ít được lắng nghe. Nhưng nơi các nhóm, đoàn thể ngoài giáo xứ, mọi người lại muốn mình cộng tác. Điều này làm tôi suy nghĩ và luôn tự xét lại mình rất nhiều.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

SAO KHÔNG TẠ ƠN CHÚA

MẸ ƠI, SAO NỠ BỎ CON!

Thực thi mến Chúa yêu người - Khó thật (02-9-2020)