Không muốn ai hư mất
Thứ ba Tuần 2 Mùa Vọng
10.12.2013
Lời Chúa: Mt 18, 12-14
Khi ấy Chúa
Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có
một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con
chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui
mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha
của anh em, Ðấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này
phải hư mất.”
Suy niệm:
Như Thiên Chúa, Đức Giêsu cũng ví mình với người
mục tử tốt lành. “Tôi
biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14). Sự
hiểu biết thân thương này mạnh đến độ Ngài
dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau
khi chết và phục sinh, Đức Giêsu muốn Simon nhận sứ mạng mục tử. Ngài
mời ông chăm sóc và chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17). Như
thế đoàn chiên mới của Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Nhưng Đức Giêsu không dạy người mục tử chỉ lo cho
cả đoàn, mà
quên chăm sóc cho từng con chiên một. Ngài
mời ta để ý đến tập thể lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Mùa
Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta, những
người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi
người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau, khởi
đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng
ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta. Chúng
ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó. Nếu
chịu mất công đi tìm về, chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn.
Nhận xét
Đăng nhận xét