Chạnh lòng thương
Thứ bảy Tuần 1 Mùa Vọng
07.12.2013
Lời Chúa: Mt 9, 35 – 10, 1.5a.6-8
Ðức Giêsu đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong
các hội đường của họ, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn
tật nguyền. Khi thấy đám đông, Người chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất
vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt. Bấy giờ, Người nói với môn đệ rằng:
“Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ
ra gặt lúa về”.
Rồi Ðức Giêsu gọi mười hai môn đệ lại, ban cho các ông được
quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật
nguyền. Ðức Giêsu sai mười hai ông ấy đi
và chỉ thị rằng: “Hãy đến với các con chiên lạc nhà Ítraen. Dọc đường hãy rao
giảng rằng; Nước Trời đã đến gần. Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho
kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em
đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.”
Suy niệm:
Qua cuộc
sống của mình, Đức Giêsu cũng muốn cho ta thấy một Thiên Chúa nhân từ bằng xương
bằng thịt, một Thiên Chúa bị thu hút bởi con
người, mê say phục vụ con người.
Bệnh tật thân xác là gánh nặng kéo
con người xuống. Đức Giêsu đã trở nên như vị lương y
đối diện với đủ thứ bệnh tật.
Mù lòa, câm điếc, bất toại, phong
hủi đều được Ngài chữa lành, thậm chí Ngài còn hoàn sinh kẻ
chết. Ma quỷ cũng là một mãnh lực làm con
người mất tự do. Khử trừ ma quỷ và thần ô uế, là dấu
cho thấy Nước Trời đã đến.
Lễ Giáng Sinh là lễ mừng ơn cứu độ
cho con người. Chúng ta được mời nhìn thế giới hôm
nay bằng cái nhìn của Giêsu, yêu thế giới bơ vơ hôm nay bằng
trái tim của Giêsu, đến với thế giới xa xôi hôm nay
bằng đôi chân của Giêsu.
Ước gì tay chúng ta chạm đến người nghèo, người yếu đau, sa ngã. Và ước gì chúng ta cho không những gì đã nhận được nhưng không.
Nhận xét
Đăng nhận xét