Xin cho tôi nhìn thấy
Thứ Hai, ngày 18-11-2013
Lời Chúa:
Lc 18, 35-43
Khi Ðức Giêsu gần đến Giêrikhô, có một người mù đang ngồi ăn
xin ở vệ đường. Nghe thấy đám đông đi qua, anh ta hỏi xem có chuyện gì. Họ báo
cho anh biết là Ðức Giêsu Nadarét đang đi qua đó. Anh liền kêu lên rằng: “Lạy
ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi!” Những người đi đầu quát nạt,
bảo anh ta im đi; nhưng anh càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Ðavít, xin dủ lòng
thương xót tôi!” Ðức Giêsu dừng lại, truyền dẫn anh ta đến. Khi anh đã đền gần,
Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh ta đáp: “Lạy Ngài, xin cho tôi
được thấy.” Ðức Giêsu nói: “Anh hãy thấy đi! Lòng tin của anh đã cứu anh.” Lập
tức, anh ta nhìn thấy được và theo Người, vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa. Thấy
vậy, toàn dân cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa.
Suy niệm:
Trong
những năm hành đạo, Đức Giêsu đã chữa một số người mù. Vào những ngày cuối đời, khi trên
đường lên Giêrusalem lần cuối, Ngài đã chữa cho anh mù ở Giêricô. Giêricô được coi là thành phố cổ
xưa nhất, không xa Giêrusalem, nằm ở hạ lưu sông Giođan, thấp hơn
mực nước biển 300 mét.
Anh mù ở Giêricô kiếm sống bằng
cách ngồi bên vệ đường ăn xin. Anh vừa bị tách biệt với người
khác, vừa bị lệ thuộc vào người khác.
Cuộc hạnh ngộ bắt đầu bằng câu hỏi
anh mong từ lâu: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?”. Câu trả lời quá hiển nhiên: “Lạy
Ngài, xin cho tôi được thấy.”
Nếu hôm
nay Chúa hỏi tôi: “Anh chị muốn tôi làm gì cho anh chị?”, tôi sẽ trả lời Ngài ra sao? tôi sẽ
xin Ngài điều gì? Ơn biết mình mù và muốn thấy rõ
chính mình, là một ơn lớn.
Ước gì chúng ta khiêm tốn đến với
Chúa Giêsu mà “mua thuốc xức mắt để thấy được”
(Kh 3, 18).
Nhận xét
Đăng nhận xét