Hành động khôn khéo
Thứ Sáu, 08-11-2013
Lời Chúa:
Lc 16, 1-8
Một hôm, Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ
kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của
cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: “Tôi nghe người ta nói gì về anh
đó? Anh hãy phúc trình về công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không được
làm quản gia nữa!” Người quản gia liền nghĩ bụng: “Mình sẽ làm gì đây? Vì ông
chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ
ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón
rước mình về nhà họ!”
"Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi
người thứ nhất: “Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng
dầu ôliu”. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết
năm chục thôi”. Rồi anh ta hỏi người khác: “Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?”
Người ấy đáp: “Một ngàn thùng lúa”. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác
đây, viết lại tám trăm thôi”.
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn
khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với
người đồng loại.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm chúng ta bối rối. Người quản gia bị mang tiếng là phung phí tài sản của chủ. Anh phải nghỉ việc, dù không rõ tiếng tiếng đồn ấy có đúng không. Anh không được bào chữa gì cho chính mình. Bây giờ anh chỉ lo chuyện tương lai, sau khi thất nghiệp. Anh quản gia chỉ có một thời gian ngắn để thu xếp trước khi ra đi.
Anh đã khôn ngoan gọi các con nợ lại để giảm số nợ cho họ. Dĩ nhiên đối với anh, tất cả
đều phải theo nguyên tắc có qua có lại. Anh đã cho họ được hưởng lợi vào
lúc này, thì hẳn họ sẽ phải nhớ đến anh lúc
anh sa cơ lỡ vận.
Đúng anh là một tên quản gia bất
lương. Vậy mà ông chủ đã khen anh, điều
này làm chúng ta bị sốc.
Nhưng chủ không hề khen sự bất
lương của anh. Ông chỉ khen anh về cách hành động
khôn khéo. Anh khôn khéo vì anh biết nghĩ ra
cách để tìm được bảo đảm cho mình, dù đó chỉ là thứ bảo đảm vật chất ở
đời này có tính tạm bợ.
Đức Giêsu lấy làm tiếc vì con cái ánh sáng là chúng ta lại không có được sự khôn ngoan như con cái đời này.
Người ngoài đời có nhiều bí quyết
để làm giàu, để thành đạt. Họ có đủ khôn khéo để công việc
kinh doanh được trôi chảy. Họ dám có sáng kiến và dám liều để
đem ra thực hiện.
Ước gì chúng ta có sự khôn ngoan
đích thực và ngay thẳng, nghĩa là biết khéo tận dụng mọi sự
mình có, để được gặp Chúa ở đời này và được
hạnh phúc ở đời sau.
Nhận xét
Đăng nhận xét