Bị xỉu dọc đường
Lời Chúa: Mc 8, 1-10
Trong những ngày
ấy, có một đám rất đông, và họ không có gì ăn, nên Ðức Giêsu gọi các môn đệ lại
mà nói: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi
mà không có gì ăn! Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị
xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người từ xa đến.” Các môn đệ thưa
Người: “Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no?” Người
hỏi các ông: “Anh em có mấy chiếc bánh?” Các ông đáp: “Thưa có bảy chiếc.”
Người truyền cho đám đông ngả lưng xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh,
dâng lời tạ ơn, và bẻ ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã
dọn ra cho đám đông. Các ông cũng có mấy con cá nhỏ. Người đọc lời chúc tụng,
rồi bảo các ông dọn cả cá ra. Ðám đông đã ăn và được no nê. Người ta nhặt lấy
những mẩu bánh còn thừa: bảy giỏ! Mà đám đông có khoảng bốn ngàn người. Người
giải tán họ. Lập tức, Ðức Giêsu xuống thuyền với các môn đệ và đến miền
Ðanmanutha.
Suy niệm:
Thân xác
có những nhu cầu cơ bản của nó. Nó biết đói, biết khát, biết mệt và
có thế bị xỉu vì kiệt sức. Khi Đức Giêsu làm phép lạ bánh hóa
nhiều để nuôi dân, Ngài cho thấy mình chẳng hề duy
linh hay duy tâm chút nào.
Họ đã theo Ngài, ở với Ngài và được
ăn bánh tinh thần trong mấy ngày qua. Nhưng họ cũng cần tấm bánh vật chất
cho thân xác. Có thực mới vực được đạo. Chính Đức Giêsu, chứ không phải các
môn đệ, đã nhận ra điều ấy. Ngài gọi họ lại để nhắc họ về nhu
cầu của đám đông.
Xin Thiên
Chúa là Tình Yêu, giúp c0n biết chấp nhận
những đòi hỏi và hy sinh của tình yêu tha nhân, để yêu tha nhân thực sự là bẻ bánh ra
và trao đi.
Xin cho con luôn biết "Tin và Yêu" nhau hơn
Nhận xét
Đăng nhận xét