Tôi hằng hữu
Thứ năm Tuần 5 Mùa Chay
10.4.2014
Lời Chúa: Ga 8, 51-59
Khi
ấy, Đức Giêsu nói với người Do thái rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: ai tuân
giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.” Người Do thái liền nói: “Bây giờ,
chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám. Ông Abraham đã chết, các ngôn sứ cũng
vậy; thế mà ông lại nói: ‘Ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết’.
Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Abraham sao? Người đã chết,
các ngôn sứ cũng đã chết. Ông tự coi mình là ai?” Đức Giêsu đáp: “Nếu tôi
tôn vinh chính mình, vinh quang của tôi chẳng là gì cả. Đấng tôn vinh tôi chính
là Cha tôi, Đấng mà các ông gọi là Thiên Chúa của các ông. Các ông không biết
Người; còn tôi, tôi biết Người. Nếu tôi nói là tôi không biết Người, thì tôi
cũng là kẻ nói dối như các ông. Nhưng tôi biết Người và giữ lời Người. Ông
Abraham là cha các ông đã hớn hở vui mừng vì hy vọng được thấy ngày của tôi.
Ông đã thấy và đã mừng rỡ.” Người Do thái nói: “Ông chưa được năm mươi tuổi mà
đã thấy ông Abraham!” Đức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông: trước khi có
ông Abraham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu!” Họ liền lượm đá để ném Người. Nhưng Đức
Giêsu lánh đi và ra khỏi Đền Thờ.
Suy niệm:
Ta là
Đấng Hằng Hữu là câu trả lời của Thiên Chúa
cho ông Môsê khi ông hỏi tên của Ngài bên bụi
cây bốc cháy (Xh 3, 14). Đức Giêsu cũng muốn trả lời câu hỏi
về mình (c. 53) bằng lối nói đó. Vì trước khi được sinh ra ở đời làm
người, thì Ngài đã hiện hữu rồi.
Trong
tuần lễ này, tại nhà thờ các ảnh tượng có thể được che lại. Khi bị ném đá, Đức Giêsu đã tránh
đi vì giờ của Ngài chưa đến. Đức Giêsu vẫn cương trực nói điều
phải nói và làm điều phải làm.
Nhìn ảnh tượng trong nhà thờ bị che kín, tâm hồn tôi luôn mang một nỗi buồn man mác khi tham dự Thánh lễ, và trông chờ đêm Phục Sinh, khi các bức màn được gỡ ra, tâm hồn tôi vui mừng nhìn lại các ảnh tượng đó. Đó là dấu ấn thời còn bé của tội.
Vì thế. xin Chúa giúp con luôn cương trực khi phải làm chứng cho Chúa.
Nhận xét
Đăng nhận xét