Anh em là chứng nhân
Chúa nhật 29 Thường niên, Năm C
Chúa nhật Truyền giáo
Ngày 20-10-2013
Lời Chúa:
Lc 24, 44-53
Khi hai môn đệ từ
Emmau trở về còn đang nói với nhóm Mười Một, thì chính Ðức Giêsu đứng giữa các
ông. Người bảo: “Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả
những gì sách Luật Môsê, Các Sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều
phải được ứng nghiệm.” Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh và bảo:
“Có lời Kinh Thánh chép rằng: Ðấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ
cõi chết sống lại, và phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu
từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng
nhân của những điều này. Và đây, chính Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã
hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ
trời cao ban xuống.” Sau đó, Người dẫn các ông tới gần Bêtania, rồi giơ tay
chúc lành cho các ông. Và đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và
được rước lên trời. Bấy giờ các ông bái lạy người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng
đầy hoan hỉ, và hằng ở trong Ðền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.
Suy niệm:
Sau khi
phục sinh, Chúa Giêsu đã làm một điều quan trọng, đó là đào tạo những chứng nhân.
Hội Thánh tương lai phải được xây
nền vững chắc trên những con người có kinh nghiệm
cá nhân
về cái chết và sự phục sinh của
Ngài.
Chính vì thế Ngài đã hiện ra cho
Simon, cho hai môn đệ về Emmau, cho các
tông đồ. Ngài cho họ xem chân tay và Ngài đã
ăn bánh để họ đừng nghi Ngài là ma.
Mỗi năm
Hội Thánh dành một ngày Chúa Nhật để nhắc chúng ta nhớ đến bổn phận
của mình, bổn phận truyền giáo cho thế giới. “Phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân”.
Chúng ta phải tiếp tục sứ mạng của
các tông đồ, vinh dự đứng vào hàng ngũ các chứng
nhân. Ðể truyền giáo, chúng ta phải quen
thân với Chúa Giêsu, có kinh nghiệm gặp gỡ Ngài thật sâu
lắng, sống cái chết của Ngài mỗi ngày và nếm được niềm vui phục sinh Ngài
ban tặng.
Thế giới
hôm nay đầy lạc thú và hưởng thụ, nhưng vẫn là một thế giới buồn. Buồn vì nạn phá thai, ly dị, tự tử; buồn vì hận thù, thất vọng và lo
âu.
Chúng ta
không thể là những chứng nhân buồn. Chính cuộc sống của ta phải đầy ắp
niềm vui, sự lạc quan và sự sống của Chúa
Phục Sinh.
Chỉ như thế chúng ta mời hy vọng
đáp ứng những đòi hỏi gay gắt của thế giới đang bước vào đệ tam thiên niên kỷ.
Nhận xét
Đăng nhận xét