Thầy là ánh sáng thế gian
Chúa nhật 4 Mùa Chay, Năm A
30.3.2014
Lời Chúa: Ga 9, 1-41
Khi ấy Ðức Giêsu nhìn thấy một người mù từ
thuở mới sinh. Các môn đệ hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này
mới sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?” Ðức Giêsu trả lời: “Không phải
anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng chuyện đó xảy ra là để
các việc của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh. Chúng ta phải làm những việc của
Ðấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến, không ai có thể làm việc được.
Bao lâu, Thầy còn ở thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian.”
Nói xong, Ðức Giêsu nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn
và xức vào mắt người mù, rồi bảo anh ta: “Anh hãy đến hồ Xilôác mà rửa” (Xilôác
có nghĩa là: người được sai phái). Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn
thấy được. Các người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin
mới nói: “Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?” Có người nói: “Chính
hắn đó!” Kẻ khác lại rằng: “Không phải đâu! Nhưng là một đứa nào giống hắn đó
thôi!” Còn anh ta thì quả quyết: “Chính tôi đây!” Người ta liền hỏi anh: “Vậy,
làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?” Anh ta trả lời: “Người tên là Giêsu đã
trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo: “Anh hãy đến hồ Xilôác mà rửa. Tôi
đã đi, và sau khi rửa tôi nhìn thấy được.” Họ lại hỏi anh: “Ông ấy ở đâu?” Anh
ta đáp: “Tôi không biết.” Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người
Pharisêu. Nhưng ngày Ðức Giêsu trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là
ngày sabát. Vậy, các người Pharisêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy
được. Anh trả lời: “Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi, tôi rửa và tôi nhìn thấy.”
Trong nhóm Pharisêu, người thì nói: “Ông ta không thể là
người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sabát”; kẻ thì bảo: “Một người tội
lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy?” Thế là họ đâm ra chia rẽ. Họ lại
hỏi người mù: “Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?” Anh đáp: “Người
là một vị ngôn sứ!” Người Do thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn
thấy được, nên gọi cha mẹ anh ta đến. Họ hỏi: “Anh này có phải là con ông bà
không?” Ông bà nói là anh bị mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ anh lại nhìn
thấy được?” Cha mẹ anh đáp: “Chúng tôi biết nó là con chúng tôi, nó bị mù từ
khi mới sinh. Còn bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc có
ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng chẳng hay. Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã
khôn lớn rồi, tự nó nó nói về mình được.” Cha mẹ anh nói thế vì sợ người Do
thái. Thật vậy, người Do thái đã đồng lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám
tuyên xưng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô. Vì thế, cha mẹ anh mới nói: “Nó đã khôn lớn
rồi, xin các ông cứ hỏi nó.”
Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: “Anh
hãy tôn vinh Thiên Chúa. Chúng ta đây, chúng ta biết ông ấy là người tội lỗi.”
Anh ta đáp: “Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ
biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!” Họ mới nói với
anh: “Ông ấy đã làm gì cho anh? Ông ấy đã mở mắt cho anh thế nào?” Anh trả lời:
“Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các ông còn
muốn nghe lại chuyện đó nữa? Hay các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?” Họ
liền mắng nhiếc anh: “Có mày mới là môn đệ ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là
môn đệ của ông Môsê. Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói với ông Môsê; nhưng
chúng ta không biết ông ấy bởi đâu mà đến.” Anh đáp: “Kể cũng lạ thật! Các ông
không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt cho tôi!
Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên
Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy. Xưa nay chưa hề nghe
nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh. Nếu không phải là người bởi
Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì.” Họ đối lại: “Mày sinh ra tội
lỗi ngập đầu, thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?” Rồi họ trục xuất anh.
Ðức Giêsu nghe nói họ đã trục xuất anh, và khi gặp lại anh,
Người hỏi: “Anh có tin vào Con Người không?” Anh đáp: “Thưa Ngài, Ðấng ấy là ai
để tôi tin?” Ðức Giêsu trả lời: “Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với
anh.” Anh nói: “Thưa Ngài, tôi tin.” Rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người.
Ðức Giêsu nói: “Tôi đến thế gian này chính là để xét xử: cho người không xem
thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại trở nên đui mù!” Những người Pharisêu đang ở
đó với Ðức Giêsu nghe vậy, liền lên tiếng: “Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay
sao?” Ðức Giêsu bảo họ: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng
giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi thấy’, nên tội các ông vẫn còn!”
Suy niệm:
Ðức Giêsu đã chữa một người
mù từ lúc mới sinh, một người
lớn lên trong bóng đêm dầy đặc. Ngài cho
anh được thấy ánh mặt trời lần đầu tiên, thấy khuôn
mặt của những người thân thuộc. Nhưng quan
trọng hơn, anh đã thấy và tin vào Ðức Giêsu, Ðấng là
Ánh Sáng của thế giới. Sau khi
được sáng mắt, anh đã
bước vào một cuộc hành trình đức tin đầy cam go.
Như những người mù xem voi, mỗi người
chúng ta chỉ thấy một phần của thực tại, một phần
nhỏ của chân lý. Cần khiêm
tốn để nhận mình mù, mù về
chính mình, mù về lãnh vực mình thông thạo, vì điều
mình biết chỉ là phần nổi của tảng băng, vì con voi
không giống như cái cột nhà hay cái quạt.
Thay vì
cãi nhau do có cái nhìn khác nhau, chúng ta
có thể bổ túc cho nhau, để dần dần
đến gần chân lý trọn vẹn.
Nhận xét
Đăng nhận xét